- Ngọc Phương
Tuồng như diễn một vai hề
Tôi lang thang giữa bộn bề nhớ, quên
Cuộc đời - sân khấu buồn tênh
Màn buông đèn tắt chênh vênh nỗi lòng
Tuồng như diễn một vai ngông
Mượn cơn cuồng loạn trút lòng đắng cay
Thèm mơ một giấc liêu trai
Ma cười quỷ khóc riêng đây ngậm ngùi
Tôi đi tìm lại chính mình
Tìm quên sắc nắng vô tình cuối Xuân
Hạ về hẳn sẽ bâng khuâng
Thu lai Đông viếng lạnh dần niềm riêng
Tôi đi thách với truân chuyên...
(NP - 2/23/14)