Bé của anh hay hờn ghen vô cớ
Lệ đằm đìa... châu ngọc vỡ long lanh
Nếu lỡ ngày mai duyên nợ không thành
Đêm trở giấc xót xa từng kỷ niệm
Anh xoay lưng mà nửa hồn chết lịm
Em đang tâm giẫm nát trái tim si
Đoạn đành nào rót những tiếng từ ly
Để phút cuối xa đời chân vẫn ngại
Anh ra đi, buồn như loài cỏ dại
Chờ em về lần cuối khóc tiển đưa
Có còn nữa không những giọt lệ thừa
Nhỏ tiếc thương cho cuộc tình bạc phước
Đường trải lụa thênh thang em cứ bước
Nghĩa trang này anh ru giấc ngàn thu
Rồi chiều nào bên nấm mộ hoang vu
Đừng để nước mắt thấm lòng đất lạnh
Anh nằm đây đã quen rồi cô quạnh
Nghe côn trùng giận nhau khóc nỉ non
Tưởng như tiếng em đâu đó vẫn còn
Vừa trở gót đau một mùa yêu cũ
Nguyễn Thư Sinh