Xuân phong se sắt hãy còn vương
Bâng khuâng dạo gót lòng mong mõi
Tìm trong sắc nắng chút quê hương
Phượng tím trải đầy sân đại học
Nghe sao nhớ quá cánh phượng hồng
Nhớ tiếng ve sầu như than khóc
Xa thầy cách bạn nỗi buồn đong.
Chợt thấy thời gian tựa bóng câu
Hai mươi năm lẻ lướt qua mau
Từ ta cất bước xa Hoàng Diệu
Gởi lại Thơ ngây một thuở nào
Cho dẫu xa người Hoàng Diệu ơi!
Ba năm đèn sách chẳng phai phôi
Ơn thầy cô ủ mầm tri thức
Giữ mãi trong tâm, giữ một đời !
Ngọc phương