Friday, August 8, 2014

LÁ THƯ BẰNG HỮU



- Ngọc Phương

Bạn của một thời mầy với tao
Mừng rơi nước mắt nhận thư nhau
Bao nhiêu nức nỡ lời tuôn chảy
Là bấy rưng rưng lệ nghẹn trào
Ký ức hồn nhiên nghe rạo rực 
Tương lai trắc trở thấy nao nao
Từng con chữ bỗng thành nhoè nhoẹt
Khóc nấc cùng ai vết cắt đau

(8/6/14)

Đã lâu, thật là lâu rồi, thói quen gởi và nhận thư viết tay tưởng chừng như đã bị tuyệt chủng. Chiều nay, mở thùng thư, con mắt bỗng sáng lên với cái phong bì sọc xanh quen thuộc, "made in Vietnam" chánh hiệu. Mừng rơi nước mắt. Là thư của con nhỏ bạn nối khố cùng lớp, cùng tên, cùng tuổi, cùng xóm, và cùng nhiều nhiều kỷ niệm khác... nếu kể ra chắc phải mất cả vài quyển tập học sinh 100 trang.

Dòng chữ quen thuộc, giọng điệu chân chất quen thuộc... Đọc đến đâu nước mắt tôi bỗng tuôn ra đến đó. Sao cuộc đời bạn lại gian truân thế này! Tốt nghiệp trung học, bạn không vào đại học. Bạn sớm ra đời bôn ba, kết hôn, sinh hai công chúa xinh đẹp. Dù không được ưu đãi bởi gia đình chồng nhưng vẫn còn niềm an ủi của chồng. Cuộc sống của bạn thật đơn giản. Thời buổi nào rồi mà bạn tôi cũng không biết đến cái cellphone, không màn chuyện internet. Bạn chăm chỉ, chịu khó làm ăn, vun vén gia đình,giữ thói quen học trò là thích viết thư tay gởi cho tôi, dù có đôi lúc phải nửa năm bạn mới viết xong một lá thư, kể chuyện thứ hai thì chuyện thứ nhất đã lùi vào quá khứ rồi. Dòng đời tưởng ổn, vậy mà... cách đây không lâu anh cũng ra đi sau một tai nạn giao thông, để bạn tôi phải đau khổ vật lộn với cuộc sống bảo bọc hai đứa con khờ. Đâu những thế, lại còn trao tặng lại cho vợ món nợ không nhỏ mà anh đã âm thầm vay mượn của ngân hàng. Gia đình chồng đã không thương nay lại càng hất hủi. Bạn kể... kể nhiều lắm... mắt tôi sưng lên. Trong thư có một câu, bạn làm tôi khâm phục "... mình đã bị cuộc đời vùi dập xuống tận đáy vực đau khổ rồi, muốn xuống sâu hơn cũng không còn đường để xuống. Con đường duy nhất là trồi lên thôi...". Đúng rồi, phải trồi lên thôi, bạn của tôi. Tôi mong được đồng hành với bạn giống như thuở nào bạn đã đồng hành với tôi, vui vẻ chia bớt gánh nặng trên đôi vai bé bỏng lúc đó của tôi.
Bạn không có FB để đọc được những dòng tâm tư này của tôi. Nhưng đừng lo, tôi sẽ ngồi xuống, nắn nót từng con chữ, cho nó bay theo một cánh chim sắt nào đó về bên bạn, bạn nhé! 
Tao vẫn bên đời mày, vẫn là con nhỏ bạn mà mày hay gọi là "nhí" của thuở nào!