Chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi còn nhảy cò cò ở sân trường Nữ tỉnh lỵ.
Nhà nhỏ D trên đường xuống đầu voi, căn biệt thự xưa cất từ thời Tây với dãy
lan can có mấy cây cột to đùng uy nghiêm cổ kính, bên trong bày trí tủ đứng,
bàn thờ, ghế đôn... toàn bằng gổ đen mun sang trọng mà tôi đã từng được lên nhà trên, sờ tay vào mấy hoa văn chạm
trổ tinh xảo để ao ước vẩn vơ..Nhà tôi nghèo,sống trong xóm lao động, ba tôi hớt
tóc, má bán hàng rong, tuổi thơ tôi êm đềm không mộng mị nên chúng tôi cũng không
có rào cản giàu nghèo phân cách, hai đứa cứ sáng chiều có nhau, mỗi lần tan học,
chúng tôi băng qua đường quốc lộ, hướng về dinh tỉnh trưởng, ở đó có gốc cây đa
sừng sửng như ông khổng lồ,với tán lá rậm rạp,
vươn cánh tay kỳ quái có những rể phụ lòa xòa bí ẩn mà tụi nhỏ chúng tôi
lấm lét sợ hải chạy thụt mạng như ma đuổi mỗi lần ngang qua..tôi đưa nhỏ D về,
lần nào má nó cũng bắt ở lại ăn cơm, và lần nào tôi cũng ăn ngon lành không
khách sáo.( cơm nhà giàu bao giờ cũng ngon!)
D con cưng của một gia đình chắc
cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc một thời ở quê tôi, nhà đó của bà Cố nó, Bà mất
để lại Bà Nội nó ở..ngôi nhà quá rộng lớn nên có nhiều thế hệ ở chung... D có
đôi mắt to tròn, mái tóc bum bê ,nụ cười
răng khểnh và làn da mỏng thấy cả những chỉ máu li ti trên má... Đó là tất cả những
gì mà tôi nhớ về cô bạn nhỏ một thời tiểu học .
Rồi tôi chuyển nhà đi VL, mất một năm tiếp
liên vì rớt đệ thất, khi tôi trở lại ST để chuyển vào trường HD thì tôi
quên béng đi cô bạn nhỏ khi chung quanh có nhiều bạn mới, học khác lớp còn
không chơi chung , huống hồ D bây giờ học trên tôi một lớp, tôi học buổi sáng
và D học buổi chiều... dĩ nhiên là không đứa nào thoáng gặp lại nhau ở sân trường
HD để mà nhắc chuyện hồi xưa, D học đến lớp 9 thì đã rời trường lên SG mất hút từ
dạo ấy..
Biền biệt mấy mươi năm bóng chim tăm cá, tình cờ tôi đọc một cái mail của bạn
bè trên mạng tìm thấy CND (HD67-74)..cái họ Châu ngờ ngợ trong trí nhớ, tôi hỏi
chị BT (bạn cùng lớp với CND) “có phải D ở
đường đầu voi, có phải D trong ngôi nhà cổ, có phải D má lúm đồng tiền...”
Đúng rồi, nó đó...BT xác nhận thông tin, tôi vội vả gởi mail riêng cho cô bạn một
thời nhỏ xíu, một cú phone xuyên lục địa và hai đứa nhận ra nhau vui mừng tíu
tít..cái giọng “xời ơi..nói nghe nè, biết
hôn..” vừa thân tình vừa đậm nét Nam bộ của nhỏ D làm tôi cũng nôn nao muốn
bay về gặp xem dung nhan đó bây giờ ra sao.
Ngày họp mặt HD ở SG, nhỏ bận việc không tham dự, biểu thằng con đi cho biết
bạn bè của mẹ nó, Quyên kéo tay nó đến chào mấy dì, tôi nhìn
nụ cười lúm đồng tiền của nó sao mà giống D quá, nhỏ réo trong d/t “bửa nào rảnh NA chạy ra nhà mình nhe, ra đây
ngắm biển và ăn tôm cá tươi rói... nhưng nói trước là ngủ hơi bụi đó”. Dĩ
nhiên là tôi không từ chối lời đề nghị này, như ngày xưa tôi đã không từ chối bửa
cơm ở nhà D sau buổi tan trường... Thu xếp mọi việc xong, tôi rủ BT ra Long Hải
thăm D, ai dè chị còn nôn nóng hơn tôi nữa khi vội vả ra gặp lại cô bạn thiếu thời
ngay sau cuộc họp HD “thấy thương lắm NA
ơi, nó mỏng te như tờ giấy”(nguyên văn), sơ yếu lý lịch được trích ngang
khi nghe nhỏ tỉ tê trong d/t. “có chồng,
một con trai 26 tuổi, đã nghỉ hưu, hiện là giáo viên Anh Văn tại nhà, tài sản
duy nhất : một căn nhà nhỏ sát bờ biển, hiện đang nằm trong diện qui hoạch, đền
bồi rẻ mạt nên nhỏ uất ức trấn thủ lưu đồn cầm cự, không bà con không thân thế,
cô giáo thương lũ học trò nghèo vừa quê, vừa dốt không nở dứt áo ra đi, áp lực
tâm lý khiến nhỏ suy sụp và ... còm nhom mỏng te.!
Con đường xa hơn tôi tưởng, từ BàRịa đi taxi (chỉ có chuyến vô mà không có
chuyến ra), băng qua cánh đồng vắng, băng qua ruộng muối, băng qua những khu dân
cư thưa thớt, Lộc An trước đây là vùng KTM, không hiểu sao cô bạn nhỏ của tôi lại
chọn nơi heo hút này để nghĩ hưu... Ngôi nhà khang trang với giàn bông giấy màu hồng
tươi rực rở trong sân và hai cây sứ trổ hoa trắng muốt như là cái mốc để khách
nhận diện từ xa. Hai đứa tôi ôm nhau mừng vui thân thiết như chưa hề có mấy
mươi năm ngăn cách trước đó, quả đúng như chị BT nói, D mỏng te trong dáng cao gầy, mái tóc ngắn nhuộm màu vàng của nắng biển,
vẫn còn nụ cười răng khểnh nhưng hình như mất tiêu má lúm đồng tiền trên gương
mặt không còn tròn như thời thiếu nữ..
Nhìn cô bạn lăng xăng trong cái bếp nhỏ xíu, chắc lâu lắm mới có dịp trổ
tài nên khá loay hoay bận rộn, khác với cuộc sống bình lặng thường ngày của chủ
nhân vốn ăn uống đơn giản... bàn ăn,
phòng ngủ, phòng tắm, mọi bày trí trong nhà đều được sắp xếp chu đáo để đón
khách bằng tấm lòng quý mến, lẳng hoa sứ trong phòng ngát hương, mấy bông giấy
xếp tên vợ chồng tôi trên tấm drap trãi giường thật lãng mạn và đầy ấn tượng,
tôi chợt nao lòng khi biết bạn mình đang sống rất cô đơn ở đây, thằng con đi
làm xa, ông chồng thì mất biệt..Chỉ có mấy tấm hình treo trên tường là ấm cúng,
hình D và đám học trò nhỏ, hình D và con lúc mặc áo tốt nghiệp, hình D và ngôi
nhà bông giấy đỏ, hình D với gương mặt hồn nhiên bên ngôi nhà cổ năm 17 tuổi..
“Ru đời chỉ còn mẹ với con (TCS)”.
Nhìn bạn và nhìn mình, thấy mình may mắn biết bao nhiêu, tôi phải cám ơn Trời
đã cho tôi hạnh phúc cuối đời bên gia đình.
Chúng tôi có một ngày dạo chơi trên biển, một đêm để nói chuyện tâm tình,
thời gian không thể phủ hết những câu chuyện của chúng tôi, nhắc lại quá khứ, kể
lể những buồn vui trong đoạn đời đầy nghiệt ngã... Đằng sau cái mỏng te ấy là một sức mạnh phi thường, D
mạnh mẽ hơn tôi tưởng, bạn đã đứng lên bằng đôi chân của chính mình, hơn hai
mươi năm sống một mình, đi cày nuôi con , bây giờ thằng bé trưởng thành, D nghĩ
mình đã thong thả, nhưng... cái nhà lại làm D bận tâm lo lắng, sau khi giải tỏa
mình sẽ đi đâu, sẽ làm gì với số tiền đền
bù ít ỏi trong thời buổi này, bạn bộc bạch rất chân tình “ D thích ở lại đây với đám học trò nhỏ của D, tụi nó nghèo mà ham học, D
muốn cho tụi nó chút chữ để dành, D sống đơn giản quen rồi, D thích biển và
tình người chơn chất nơi này... Vậy mà .”giọng bạn buồn hiu làm tôi xót ruột,
ước gì tôi có thể chia sẽ cho bạn được cái mà bạn cần, ước gì tụi mình có một
bà tiên như trong truyện cổ tích để D ước gì... Tôi choàng qua đôi vai gầy guộc
nhỏ của D mà thương bạn vô cùng “Đừng lo,
tụi mình hết “tam tai” thì hậu vận sẽ tươi sáng, số D luôn may mắn vào phút 89
mà lo gì, hiền ngoan như D thì trời nào bắt khổ mãi sao, yên chí đi nhỏ ơi!”
Chỉ có chuyến xe duy nhất về thành phố lúc 5g30 sáng, chúng tôi chia tay
trong bịn rịn, D đứng nhìn theo, chiếc bóng lẻ loi hắt dài ra đường, tôi khoát
tay D và muốn kêu lên, “hãy vào nhà và
đóng cửa nhanh đi”. Hình dung cô bạn sẽ loay hoay với mấy cái ổ khóa
trong nhà ngoài ngỏ, cửa trước cửa sau, cửa sắt cửa gỗ... phòng thủ như một
pháo đài kiên cố để ngăn kẻ xấu, kẻ gian. Hình dung căn nhà nhỏ ven biển và cô
giáo ở một mình, tự dưng tôi lo sợ vu vơ giữa biển đời sóng dữ. Cầu mong cho bạn
tôi có cuộc sống bình yên, có một ngày mai thanh thản.
Ngọc Ánh
SG, tháng 3-2011